Nhàn đàm: Trên đồi cỏ, mùa hè

Ở phía dưới nhìn lên, trông quả đồi không rộng lắm. Nhưng khi vừa đặt chân, đã thấy choáng ngợp trước bao la, phóng khoáng của cỏ cây. Và gió, không biết tràn từ phía nào, nên cảm giác bốn bề đều là gió.

Tôi đã rong chơi suốt cả ngày. Có lúc thấm mệt, ngả đầu xuống ngủ quên trên sóng cỏ êm ái. Cỏ ở đây non mướt, dù gần cận đỉnh trời, dưới cái nắng mùa hè bỏng gắt. Những đám mây, như tỏa bóng rộng hơn. So với lúc ngước nhìn từ mặt đất… Lũ chúng tôi vô tư nô giỡn, rong chơi, khám phá mọi điều. Mà quên mất dưới chân mình, những thân cỏ rũ oằn nâng đỡ. Cỏ ở khắp mọi nơi. Tràn từ đỉnh đồi. Mê mải theo nhau lên xuống. Đi cả quãng xa, mới thấy quả đồi này đặc biệt. Những dốc ngắn xen kẽ nhau, những vạt rừng cứ đua nhau trải ra, không một quy tắc chung nào cả. Khi đã hết một ngày trở về, ai cũng có hình ảnh quả đồi riêng mình. Bởi những ẩn hiện, chập chờn. Bởi sắc xanh vô tận ấy làm cảnh vật miên man, mờ ảo.

Lúc gối đầu lên đám cỏ ngủ say, dường như lũ chúng tôi, mỗi đứa mơ một giấc mơ. Hay có thể đang cùng một giấc mơ, dưới ánh sáng chiều tà rực rỡ. Tôi mơ về ngôi nhà nhỏ dưới chân đồi. Ngôi nhà có dãy rào gỗ xanh lơ. Đám dâm bụt phất phơ mắt đỏ. Một thế giới trong trẻo chờ ở đó. Như có tiếng gọi, vang lên…

Tôi thấy em. Với tiếng hát miên man, tựa dòng suối nhỏ. Đôi mắt tựa thung lũng về đêm, in những bóng lân tinh lấp lánh. Em xõa tóc, vốc lên dòng nước lạnh. Soi bóng trăng. Nỗi cô độc tận cùng. Em ra đi, năm mười bảy tuổi… Căn bệnh cuốn em đi như một giấc mơ. Những bông hoa dại tôi hái cho em. Ướp cánh trăng sương lạnh. Bầu rượu cất mật hoa, chôn sâu về đất. Đất em nằm vương hương mãi tháng năm. Hòa quyện gió bãi ven bờ. Nơi dâm bụt đỏ chiều câm lặng. Cánh đỏ tươi, thắp lửa giấc hè. Hoa tuôn dài cả một mảng rừng đồi. Như tiễn đưa linh hồn em ra cửa biển. Có đường chân trời với ánh sáng lung linh nối cõi vô biên. Vòm nắng mùa này, hòa vào nỗi nhớ em làm một. Cỏ cứ thế xanh ngời. Dưới ánh sáng chiều tà rực rỡ.

Trên đồi cỏ, mùa hè... 

Thời tiết

Văn hóa

Giải trí

Thể thao