Tôi chạy thật nhanh. Ngỡ gió sau lưng và phía xa, tiếng mưa đuổi theo xào xạc… Những mũi tên pha lê trút xuống. Trước mắt mờ dần, mờ dần. Chỉ thấy hoen nhòe. Chỉ nghe chuỗi thanh âm hỗn độn…
Mưa bao phủ lấy người. Ôm trọn mọi hang cùng, ngõ hẻm. Mưa lan xa, lan đi xa... Mưa hóa thân hàng triệu giọt buồn. Mưa làm thức hạt mầm trong đất…
Tôi nhìn thềm mưa. Trở giấc ngày mưa. Bao ký ức dạt dào sâu thẳm. Lắng dịu vào mưa. Thao thức cùng mưa...
2. Mấy trái khổ qua rừng sau mùa khô cạn, ngỡ cái nắng như thiêu bởi mấy tháng hè đốt cháy đến tận cùng. Chỉ cần vài trận mưa thôi, đã bừng bừng sống dậy.
Đến cơn mưa thứ năm thì đơm nụ chi chít, lộ ra những mắt trái đầu tiên. Chìm ẩn trong đám dây nhợ, cuộn dưới vòm lá xanh ươn ướt. Chúng cứ thế chết đi, để chờ ngày sống lại. Sức sinh tồn chẳng kém lũ cỏ dại sau vườn.
Người ươm hạnh phúc khi nhìn thấy hoa đơm kết trái, thành nơi hẹn hò của bướm ong. Không ríu chân và luồn lách, nuốt chửng mọi thứ như đám cỏ. Chúng vươn lên để dâng tặng cho đời.
Dẫu những cơn mưa mới làm chúng ta nhìn thấy chúng. Nhớ về một hiện diện đã mất mát bấy lâu. Và chết đi để sống lại, một mình với nỗi đau.
3. Mùa này thời tiết đỏng đảnh cực đoan, bất chợt nắng rồi lại mưa. Bao mặt người uể oải, mỏi mệt. Trưa ngồi với vài người bạn, nơi quán quen rôm rả hẳn lên khi bọn trẻ tan học về. Thế giới trẻ thơ gợi nhắc về sự sống, về việc chúng ta đã trở thành điều gì trong đôi mắt chúng.
Chú nhóc ấy hay lén nhìn tôi. Hôm nay hắn báo tin sắp được về quê. "Con về quê nhớ chú lắm". Nó cười lém lỉnh, hai gò má bầu bĩnh lén nhìn tôi. Lần đầu tiên nó chạy tới ôm chân tôi, tròn xoe đôi mắt. Thoáng chút nghịch ngợm trẻ con, mà lại rất đỗi yên bình.
Tôi không biết mình yêu cái phần nào trong đôi mắt ấy, ở đứa trẻ ấy và nơi sâu thẳm trái tim mình. Sự tinh nghịch? Nét ngây ngô? Tôi chỉ biết hơi ấm được nhen lên. Cảm xúc ấy là có thật.
4. Những chiếc lồng đèn đỏ treo cao. Những tàng tre rượi mát sau mưa, khẽ xào xạc hai bên góc quán. Phía sau là bãi đất trống, nối một con mương, gió vi vút những tàu lá chuối.
Hai cô bé phục vụ nhìn ngó khách tới lui. Bước lên gác thấy đèn được thắp lên nhấp nhánh. Quán bật mấy đoạn nhạc mới của Sơn Tùng. Đôi lần nghe nhạc để biết, mà chưa khi nào cảm trọn vẹn được. Vậy mà giờ lắng nghe, chân nhịp theo dưới ghế. Thật lạ lùng!
Cuộc sống luôn có giai điệu riêng của nó. Bởi những thời khắc ta đã yêu, đã sống và cảm nhận. Chỉ đơn giản thế thôi…
Có phải vậy không?