Khán giả bình phim Việt: Chạm cảm xúc với 'Không thời gian'

Tôi là khán giả theo dõi xuyên suốt 60 tập phim của Không thời gian. Và cũng đã đọc nhiều bình luận của người xem khi tập cuối cùng phát sóng tối 14.3: "Một bộ phim rất hay. Tập cuối cảm động quá. Chỉ ước phim chưa hết thôi"; "Trân trọng và biết ơn tất cả ê-kíp và các diễn viên đã tạo nên một Không thời gian nhiều cảm xúc và ý nghĩa, mang lại giá trị nhân văn sâu sắc dành cho thế hệ trẻ và truyền thống uống nước nhớ nguồn của người Việt Nam"; "Bộ phim quá hay, mang lại nhiều cảm xúc cho khán giả. Hình ảnh chú bộ đội Cụ Hồ mãi là biểu tượng của sự hy sinh cao đẹp"...

Khán giả bình phim Không thời gian: Chạm cảm xúc sâu sắc - Ảnh 1.

Tập cuối của Không thời gian đã kết thúc tối 14.3

ẢNH: CHỤP MÀN HÌNH

Có thể nói, phim không có "drama", không "gây bão" kiểu những bộ phim từng phát sóng giờ vàng nhưng xem Không thời gian, khán giả đã chứng kiến hành trình đầy gian khổ nhưng cũng rất đỗi tự hào của những người lính. Là một khán giả ở độ tuổi 30, không thuộc thế hệ đã sống qua chiến tranh nhưng cũng đủ trưởng thành để thấu hiểu những giá trị mà bộ phim truyền tải, tôi thấy rằng đây không chỉ là một bộ phim về chiến tranh hay về quân đội, mà là một bộ phim về con người, về tình đồng chí, về lòng yêu nước - những điều mà bất kỳ ai, dù ở lứa tuổi nào, cũng có thể đồng cảm.

Khi nhắc đến một bộ phim về bộ đội, nhiều người nghĩ ngay đến những hình ảnh khô cứng, những trận đánh rập khuôn, hoặc những câu chuyện tuyên truyền cứng nhắc. Nhưng Không thời gian không đi theo lối mòn ấy. Bộ phim kể về những người lính không chỉ bằng những chiến công lẫy lừng, mà bằng chính những hy sinh thầm lặng, những câu chuyện rất con người của họ.

Khán giả bình phim Không thời gian: Chạm cảm xúc sâu sắc - Ảnh 2.

Cảnh trong phim Không thời gian

ẢNH: CHỤP MÀN HÌNH

Những người lính trong phim không phải là những tượng đài bất khả xâm phạm, mà là những con người bằng xương bằng thịt, có nỗi đau, có mất mát, có những khoảnh khắc yếu lòng, nhưng vẫn luôn đặt trách nhiệm lên trên tất cả. Những bức thư viết vội chưa kịp gửi, những cuộc chia tay không hẹn ngày gặp lại, những giọt nước mắt nén lại sau nụ cười cứng cỏi… Tất cả những điều đó khiến người xem hiểu rằng đằng sau màu áo lính là biết bao câu chuyện chưa bao giờ được kể hết.

Chiến tranh đã lùi xa, nhưng những người lính chưa bao giờ ngừng chiến đấu. Nếu trong quá khứ, họ đối mặt với bom đạn, thì ngày nay, họ vẫn đang ở tuyến đầu trong những cuộc chiến thầm lặng khác.

Những cảnh bộ đội lao vào vùng lũ cứu dân, lấm lem bùn đất trong những trận sạt lở, hay đối mặt với những thế lực phản động để bảo vệ sự bình yên. Tất cả đều được tái hiện chân thực trong Không thời gian. Không có những lời ca tụng hoa mỹ, chỉ có những hình ảnh khiến người ta phải lặng đi vì xúc động.

Tôi từng xem nhiều bộ phim chiến tranh, nhưng đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ ràng đến vậy rằng người lính không chỉ xuất hiện trong quá khứ, mà họ vẫn đang ở đây, ngay trong cuộc sống của chúng ta. Hơn nữa Không thời gian còn nhắc nhở mỗi chúng ta về giá trị của sự bình yên mà ta đang có. Những bữa cơm gia đình, những con đường tấp nập xe cộ, những ngày tháng không còn lo âu về chiến tranh - tất cả những điều tưởng như bình thường ấy đều là thành quả từ biết bao máu xương của những thế hệ đi trước. Bộ phim khiến tôi tự hỏi: Bao nhiêu lần trong cuộc sống, tôi đã thờ ơ trước những điều đó? Bao nhiêu lần tôi quên mất rằng, để có cuộc sống hôm nay, đã có những con người hy sinh cả tuổi xuân, thậm chí cả mạng sống của họ?

Bộ phim có thể đã kết thúc, nhưng những câu chuyện về người lính sẽ còn mãi. Và tôi tin rằng, với Không thời gian, những giá trị về lòng yêu nước, về sự hy sinh và tinh thần trách nhiệm sẽ tiếp tục lan tỏa, để thế hệ trẻ hôm nay hiểu hơn về lịch sử, về những con người đã và đang giữ gìn bình yên cho đất nước.

Mọi ý kiến, bài viết bình luận về phim Việt, độc giả có thể gửi về địa chỉ email: [email protected]. Xin cảm ơn!


Thời tiết

Văn hóa

Giải trí

Thể thao