Tôi nằm im, lắng nghe. Một giọng nửa đọc nửa ngâm một bài thơ của Hoàng Phủ Ngọc Tường, nhan đề Tôi đi trên những con đường rừng cũ. Bài thơ sao nói đúng nơi chúng tôi đang nằm, một "ngã ba rừng hoang lá đầy". Bài thơ không dài, nhưng thật xúc động. Tôi nằm nghe, lòng trào lên bao ý nghĩ. Bao mong ước. Tôi ước, nếu mình có bài thơ được đưa vào chương trình Tiếng thơ của Đài Tiếng nói Việt Nam, chắc thầy má mình ở Hà Nội sẽ nghe được bài thơ của mình, và biết đứa con trai độc nhất của thầy má đang còn sống, đang vượt Trường Sơn. Mơ ước ấy của tôi không quá cao xa, vì trên Trường Sơn tôi đã viết được vài chục bài thơ, nhưng từ sổ tay của mình ra ngoài Bắc, rồi lên được chương trình Tiếng thơ quả không dễ dàng. Xin trích vài đoạn thơ thật xúc động trong bài thơ Tôi đi trên những con đường rừng cũ của anh Hoàng Phú Ngọc Tường:
"... Ôi những con đường chỉ một lần qua
Hai mươi năm biết ai còn nhớ
Nhưng từ đó cây hoang rừng già
Thương mãi đàn con gian khổ
Đất nhớ chân người thiết tha…"
Và đây nữa:
"... Hôm nay trên đường đánh Mỹ
Tôi dừng chân mắc võng qua đêm
Nghe suối khuya động tiếng thì thầm
Đang cùng tôi có mặt đêm nay
Quên một ngày đường dài dốc đổ
Trong giấc mơ thơm mùi cỏ lá
Ai người xưa một lần qua đây
Đang cùng tôi có mặt đêm nay
Người trước qua đây hành quân giết giặc
Người sau qua đây thấy dấu ông cha
Trên vết chân người nhọc nhằn gian khổ
Loài lan rừng mùa xuân nở hoa"

MINH HỌA: GEMINI
Rồi, mấy năm sau, cứ như "mơ được ước thấy" tôi đã có thơ được đọc trên Đài Tiếng nói Việt Nam trong chương trình Tiếng thơ. Ấy là vào năm 1974. Năm đó, thầy má tôi ở Hà Nội cũng vừa nhận được tập thơ chép tay Dấu chân qua trảng cỏ của tôi gửi một chú em vượt Trường Sơn mang ra Hà Nội. Sau ngày hòa bình, tôi ra Hà Nội gặp thầy má mình, nghe thầy tôi kể là ông cụ đã gìn giữ tập thơ chép tay trên giấy xấu của tôi còn hơn giữ vàng. Năm 1979, tập thơ ấy đã được trao tặng giải thưởng của Hội Nhà văn Việt Nam. Đây là giải thưởng đầu tiên của Hội, và tôi nhận được tin vui này khi đã về Hội Văn nghệ Nghĩa Bình ở Quy Nhơn.
Cũng từ những năm ấy, tôi đã chơi thân với vợ chồng nhà văn Hoàng Phủ Ngọc Tường và nhà thơ Lâm Thị Mỹ Dạ. Nhớ bài thơ của anh Tường là nhớ cả một thời gian khổ nhưng không bao giờ quên được khi hành quân trên Trường Sơn.
Cách đây đã nhiều năm, khi nhà thơ Chim Trắng thân thiết với tôi còn sống, có lần anh gửi thư cho tôi đã nhắc tới bài thơ Tôi đi trên những con đường rừng cũ của Hoàng Phủ Ngọc Tường. Những bài thơ hay luôn sống trong lòng bè bạn làm thơ là như thế. Dù bây giờ cả nhà thơ Chim Trắng và nhà thơ Hoàng Phủ Ngọc Tường đều không còn nữa.