Từ thích đọc báo...
Cho đến bây giờ, đã hơn 40 năm sau, tôi vẫn nhớ như in những tờ báo cũ, ố vàng mà mẹ tôi thường mua từ hàng ve chai để cắt ra gói đồ gia vị. Những tờ báo không còn lành lặn, có tờ nhàu nát do đã qua tay nhiều người đọc. Mẹ giao cho tôi cắt thành những mảnh nhỏ để bà gói mì chính, ớt, tiêu, đường… bán ở chợ.
Tôi thường ngồi bên mẹ, vừa cắt báo cho mẹ gói hàng vừa tranh thủ đọc vội các mảnh báo. Đặc biệt, tôi thích nhất là tờ Thanh Niên với các mục thơ, truyện ngắn cuối tuần. Tôi cũng thích các thông tin thời sự, chính trị, phóng sự điều tra của Thanh Niên. Thỉnh thoảng ham đọc quá, không có giấy gói hàng kịp cho khách, mẹ lại nhắc: "Nhanh lên con ơi để mẹ gói cho mấy cô". Bà thường cười phân trần với mấy cô, mấy dì: "Tội lắm, hắn ham học lắm chị ơi, tờ báo nào cũng đọc".
Tiếc nhất là những bài hay tôi chưa kịp đọc mà phải cắt ra cho mẹ bán hàng. Có những truyện ngắn rất hay nhưng không biết kết cục ra sao. Dạo đó, tôi thường ước sau này có tiền sẽ đặt mua Báo Thanh Niên hằng ngày để đọc cho đã đời.

“Một ngày bình thường của tôi bây giờ bắt đầu từ thói quen cũ, sáng sớm tranh thủ lướt trang Thanh Niên điện tử đầu tiên”
Ảnh: Tác giả cung cấp
Đến khi vào đại học tôi vẫn không có đủ tiền mua Báo Thanh Niên hằng ngày, chỉ thỉnh thoảng có học bổng mới mua được một vài tờ, còn phần lớn đọc ké tại mấy quán cà phê trước trường. Thường tôi chỉ đủ tiền kêu một ly trà đá và đọc ké tờ báo Thanh Niên của quán. Chị chủ quán chắc cũng biết tôi thích đọc Thanh Niên nên chỉ đặt duy nhất tờ báo này và thường để dành đưa cho tôi là vị khách đọc đầu tiên.
Sau này đi làm có tiền, Thanh Niên là tờ báo tôi đặt mua thường xuyên. Sáng nào tôi cũng tranh thủ làm ly cà phê sáng và lướt qua những chuyên mục yêu thích rồi bắt đầu đi làm, sau đó tranh thủ đọc lại lúc nghỉ trưa.
... đến tập tành viết báo
Đọc Báo Thanh Niên riết tôi "đâm ghiền" và chợt nghĩ: "Tại sao mình không thử viết báo?". Tôi tập tành viết đủ loại, từ tản văn, thơ, truyện ngắn gửi Thanh Niên và một số tờ báo khác, hồi hộp chờ đợi, theo dõi hộp thư bạn đọc. Nhiều bài không được đăng nhưng mỗi khi xem hộp thư bạn đọc thấy báo đã nhận được bài cộng tác cũng cảm thấy vui vui.
Rồi một ngày tôi cảm thấy mình không phù hợp với lĩnh vực văn học nghệ thuật và suy nghĩ tại sao mình không thử viết về kinh tế - lĩnh vực mình đang làm, có nhiều kinh nghiệm và kiến thức. Tôi thử lục tìm một số bài viết về chủ đề kinh tế trên Báo Thanh Niên, nghiên cứu văn phong, kết cấu bài báo và tự tìm ra phong cách viết của mình.
Tôi viết bài và gửi đăng trên nhiều tờ báo kinh tế: Saigon Times, Doanh Nhân Sài Gòn, Người Đô Thị, Vietnam Logistics Review… Rất vui là nhiều bài viết của tôi đã được đăng tải trên các tờ báo này nhờ kinh nghiệm học từ Báo Thanh Niên. Tôi bén duyên với "nghề báo" từ đó.
Một ngày bình thường của tôi bây giờ bắt đầu từ thói quen cũ, sáng sớm tranh thủ lướt trang Thanh Niên điện tử đầu tiên, xem những nội dung nóng hổi, thời sự nhất trước khi xem các tờ báo khác.
Nhiều năm đã trôi qua nhưng trong tôi vẫn đọng lại mùi cay nồng của ớt, tiêu mẹ bán, vẫn nhớ hình ảnh mình ngồi cắm cúi đọc những mẩu báo cũ được cắt ra từ tờ Thanh Niên, giữa một chợ đời ồn ào kẻ mua người bán. Những mùi vị, hình ảnh, cảm xúc đó và cả Báo Thanh Niên nữa đã theo tôi suốt cuộc đời.
