Với tôi, Báo Thanh Niên là người bạn lớn
Năm ấy, tôi mười tám. Cái tuổi chưa kịp lớn đã phải đứng trước cánh cổng cuộc đời, tay run run cầm phiếu báo danh, đầu óc chỉ quanh quẩn những con số, những công thức, những câu văn mẫu cố nhồi vào trí nhớ. Kỳ thi đại học vừa xa vừa gần, vừa đáng sợ lại vừa là niềm tự hào đầu tiên mà thế hệ chúng tôi khao khát chạm đến.
Tôi nhớ rõ cảm giác sau ngày thi cuối: đầu nhẹ bẫng như vừa được tháo khỏi một sợi dây buộc vô hình, nhưng trái tim thì đập thình thịch. Nỗi lo không chỉ đến từ việc mình làm sai bao nhiêu, mà còn từ câu hỏi lớn hơn: mình sẽ đi đâu, về đâu, rẽ hướng nào trong đời? Giữa tâm trạng lưng chừng ấy, có một thứ duy nhất khiến tôi đứng ngồi không yên: tờ báo Thanh Niên đăng gợi ý giải đề thi.
Đó gần như là "phao cứu sinh" của thế hệ 9X chúng tôi, những đứa trẻ chưa có smartphone, chưa quen tra cứu online, chỉ biết trông chờ vào mỗi trang báo với niềm háo hức đến nao lòng. Cứ khoảng 7 giờ sáng, tôi đã đứng chờ mua báo ở đầu hẻm, vừa lo vừa mong, chỉ để xem mình đúng được bao nhiêu câu, sai ở đâu, hy vọng còn bao nhiêu.

Câu chuyện nhỏ về thói quen tiết kiệm năng lượng của gia đình tôi lại được chọn vào danh sách giải khuyến khích
ẢNH: TÁC GIẢ CUNG CẤP
Tờ báo mỏng mà sức nặng thì không mỏng chút nào. Chỉ vừa gấp lại thôi mà tay tôi run lên từng hồi, như thể những dòng chữ in đậm kia là chiếc cân đang định đoạt tương lai. Có những buổi sáng nắng đã gắt mà tôi vẫn đứng dưới gốc bàng, mải miết lần theo từng dòng giải thích của thầy cô trong trang báo, đối chiếu lại bài làm của chính mình, lòng thì vừa hồi hộp vừa thở phào.
Rồi đến khi đáp án chính thức được đăng, cảm giác chờ đợi ấy còn hồi hộp hơn cả lúc nhận điểm thi thật. Trong tiếng sột soạt của tờ báo vừa mở, tôi như nghe rõ nhịp tim mình: nhanh, chậm rồi lại nhanh, hòa vào mùi mực in quen thuộc.
Ngày ấy, Báo Thanh Niên không chỉ là một tờ báo. Với tôi, đó là một người bạn lớn, một người anh trầm tĩnh luôn xuất hiện đúng lúc tôi rối bời nhất, đặt tay lên vai và nhắc: "Bình tĩnh đi, cứ xem từng câu một, rồi sẽ rõ".
Thanh Niên truyền cảm hứng, những câu chuyện nhân văn
Nhiều năm sau, khi cuộc sống không còn xoay quanh phòng thi hay điểm số, tôi bất ngờ gặp lại Thanh Niên theo một cách khác, đẹp đẽ và tròn đầy như một vòng thời gian khép kín.
Năm nay (2025), tôi tham gia cuộc thi Tiết kiệm điện thành thói quen lần 3 do Báo Thanh Niên phối hợp tổ chức. Ban đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản: "Viết một bài chia sẻ kinh nghiệm thôi". Không ngờ, câu chuyện nhỏ về thói quen tiết kiệm năng lượng của gia đình tôi lại được chọn vào danh sách giải khuyến khích.
Khoảnh khắc nhận được email thông báo, lòng tôi bỗng bồi hồi đến khó tả. Không phải vì giá trị giải thưởng, mà vì cảm giác như được gặp lại một người thân cũ, người từng đồng hành với tôi trong những ngày quan trọng nhất của tuổi trẻ, nay vẫn ở đó, vẫn tận tâm, vẫn tiếp tục khơi dậy những điều đẹp đẽ trong cộng đồng.
Cuộc thi ấy không đơn thuần là một cuộc thi viết. Nó giống như một lời nhắc nhở dịu dàng rằng tiết kiệm năng lượng không phải chuyện của riêng ai, mà là trách nhiệm chung với trái đất, là hành động nhỏ gửi đáp lời trước biến đổi khí hậu, là sự tỉnh thức để sống bền vững hơn từng chút một: tắt bớt một bóng đèn, rút phích cắm, chọn thiết bị tiết kiệm điện, thay đổi thói quen để tạo nên thay đổi lớn.
Nhìn lại, tôi thấy thật lạ lùng: Từ một đứa trẻ đứng run rẩy chờ tờ báo giải đề ở đầu hẻm năm nào đến một người trưởng thành được gọi tên trong một cuộc thi của chính tờ báo ấy, thanh xuân tôi đã vô tình được Báo Thanh Niên dệt nên bằng những sợi chỉ dài: chỉ của hy vọng, của háo hức và của niềm tin.
Giữa thế giới ồn ào này, Báo Thanh Niên vẫn giữ được điều quan trọng nhất: truyền cảm hứng, trao đi những câu chuyện nhân văn, khơi dậy tinh thần dấn thân và khát vọng cống hiến của tuổi trẻ Việt Nam.
Tôi không biết mình sẽ đi bao xa, sẽ viết được bao nhiêu điều có ích. Nhưng tôi biết một điều: mỗi khi nhìn lại, Báo Thanh Niên vẫn là trang sách đầu tiên nhắc tôi về ước mơ, về trách nhiệm và về những hạt mầm tử tế mà thế hệ tôi đã được gieo.
Và đôi khi, trên đường đời vội vã, tôi vẫn nhớ mùi mực in buổi sáng của năm ấy, thứ mùi hương đã đánh thức cả một thời tuổi trẻ run rẩy mà đẹp đẽ.
